14 tháng 12, 2012

Cây Thông Noel



Nàng đi xem cây thông Noel cách đây chừng hơn 1 tháng, loang quang mãi chẳng chịu rời, mãi đến khi bố bảo để lúc nào mẹ mua cho nàng mới chịu đi. Lúc đầu, mẹ cũng nghĩ chỉ hứa vậy thôi, chứ chị em nàng cả thèm chóng chán rồi lại quên ngay. Ấy vậy mà, sáng hôm sau vừa tình dậy, nàng bảo: mẹ ơi Thư nằm mơ (đây là lần đầu nàng nói về mơ, không biết co nghe lỏm ở đâu không), Thư mơ thấy cây thông Noel… và nàng cười bẽn lẽn. Mẹ chẳng biết làm gì hơn là ôm nàng vào lòng rồi hứa sẽ mua cây Thông. Lần này là một lời hứa thật lòng. Tuy nhiên, mẹ vẫn dùng kế hoãn binh bằng cách nói rằng nhà mình chưa đủ tiền, nên tất cả chúng mình phải tiết kiệm để dành tiền mua cây thông.Từ đó, tuân nào bố cũng đưa 2 chị em nàng đi ngắm cây thông thỏa thích, nhưng chỉ ngắm thôi chứ không đòi hỏi gì vì đang cần tiết kiệm. Không biết, nàng thực sự ý thức về sự tiết kiệm thế nào, nhưng cũng bớt đòi hỏi. Cũng có khi đề nghị mua này nọ, mẹ bảo để dành tiền mua cây thông, nàng ta tần ngần tí rồi cũng đồng ý. Nói thật lòng, bố mẹ đều nhận thấy là nàng dạo này ngoan ra trông thấy, mềm mại hơn, nữ tính hơn và cũng nhiều cảm xúc hơn. Nàng xứng đáng được thưởng.
          Sau một hồi gói ghém mọi việc mẹ quyết định đi mua cây thông Noel, nghe mẹ nói vậy, nàng thì thầm “mẹ có đủ tiền rồi à mẹ”. Mẹ suýt ngất, yêu nàng quá đi mất, làm sao có thể từ chối nàng được cơ chứ. Và thế là cả nhà lên đường đi mua cây thông. Từ giờ đến Noel, chị em nàng tha hồ mà trang trí, tha hồ mà tưởng tượng. Đề nghị bố nàng không la hét khi bị dọn nhiều nhé, vì nếu đợi đến Noel thì chơi được ít quá. Mà cái điều cơ bản với chị em nàng không phải tết lễ tạo nên niềm vui mà niềm vui tạo nên tết lễ.
          Chúng ta sẽ bắt đầu từ tối nay nhé. Giá mà đón được bà Khoắn lên chơi với chị em nàng nhỉ.

15 tháng 11, 2012

Mẹ yêu đứa nào hơn???



Nếu để hỏi rằng mẹ yêu đứa nào hơn thì mẹ không thể trả lời được đâu. Và mãi mãi chẳng bao giờ trả lời được. Vì Mẹ yêu hai đứa hơn cả bản thân mình. Hơn cả những giấc mơ thời còn son của mẹ.
 Ngày mẹ có bầu cu Khiêm, bà ngoại mắng mẹ “nhiều chữ mà dốt” và bà giận mẹ mấy hôm, hí hí. Các bạn mẹ cũng mắng. Bởi 2 đứa gần nhau quá, bởi đang tuổi để phấn đấu. Hơn nữa, nhiều người vẫn tính sinh một đứa con bố được gì, mẹ được gì, nên giữ hay nên bỏ, đẻ ra liệu có nuôi được hay không…??? Mẹ cũng lo chứ, nhưng thật may chưa bao giờ mẹ có ý nghĩ tội lỗi đó.
Rồi mẹ nghĩ, có thể mẹ chưa cho các con được gì nhiều nhưng hơn hết cả khi con đã đến với mẹ, mẹ có trách nhiệm cho con một cuộc sống, cho con một gia đình. Mọi đầy vơi, thiếu đủ là do tâm tạo mà thành. Nghĩ đơn giản và nỗi lo đi qua. Và mẹ được thêm một đứa con, Thư được một đứa em, với bố là thêm trách nhiệm, còn cu Khiêm là được một Cuộc sống. Với cả bốn chúng mình là thêm niềm hạnh phúc. Một hạnh phúc tròn đầy, bởi cả nhưng lo toan cũng là để đong thêm đầy hạnh phúc, con yêu ạ.
Mẹ bây giờ như một mụ phù thủy đầu bù tóc dối suốt ngày la hét. Mẹ bây giờ ngủ lúc 10h cùng con và thức dậy chỉ đủ để lo cho con ăn sáng, không còn thức đêm, không còn Internet. Mẹ bây giờ thích vào bếp nấu cơm hơn là đọc 1 cuốn sách. Mẹ bây giờ muốn ở nhà nội trợ hơn là phấn đấu công danh cho riêng mình. Nói thật đấy. Phải chăng mẹ đang “tụt hậu”? Bởi mẹ bây giờ hoàn toàn xa lạ với hình ảnh lý tưởng ngày xưa mẹ xây dựng nên. Nhưng mẹ không buồn, cũng không ko thất vọng vì điều đó. Biết đâu khi con lớn lên một chút, chị Thư biết nấu cơm, Công Khiêm biết dọn nhà mẹ lại chẳng hứng chí lên trở lại với giấc mơ xưa. Ai mà biết được.

7 tháng 8, 2012

Em đi chơi



Mẹ choàng khăn cõng em ra biển để ngắm mặt trời

Bạn Sóng cứ đùa em

Biển ở đây không có Dã tràng như biển nhà Ông Nội

Bạn Mặt trời làm em chói mắt quá
Chỉ có bạn Cát là hiền hòa, em yêu bạn Cát


Em đi Công viên đá (Động Thiên Đường)



Hai bạn cùng phòng tranh thủ làm điệu

Một góc Công viên đá