15 tháng 11, 2012

Mẹ yêu đứa nào hơn???



Nếu để hỏi rằng mẹ yêu đứa nào hơn thì mẹ không thể trả lời được đâu. Và mãi mãi chẳng bao giờ trả lời được. Vì Mẹ yêu hai đứa hơn cả bản thân mình. Hơn cả những giấc mơ thời còn son của mẹ.
 Ngày mẹ có bầu cu Khiêm, bà ngoại mắng mẹ “nhiều chữ mà dốt” và bà giận mẹ mấy hôm, hí hí. Các bạn mẹ cũng mắng. Bởi 2 đứa gần nhau quá, bởi đang tuổi để phấn đấu. Hơn nữa, nhiều người vẫn tính sinh một đứa con bố được gì, mẹ được gì, nên giữ hay nên bỏ, đẻ ra liệu có nuôi được hay không…??? Mẹ cũng lo chứ, nhưng thật may chưa bao giờ mẹ có ý nghĩ tội lỗi đó.
Rồi mẹ nghĩ, có thể mẹ chưa cho các con được gì nhiều nhưng hơn hết cả khi con đã đến với mẹ, mẹ có trách nhiệm cho con một cuộc sống, cho con một gia đình. Mọi đầy vơi, thiếu đủ là do tâm tạo mà thành. Nghĩ đơn giản và nỗi lo đi qua. Và mẹ được thêm một đứa con, Thư được một đứa em, với bố là thêm trách nhiệm, còn cu Khiêm là được một Cuộc sống. Với cả bốn chúng mình là thêm niềm hạnh phúc. Một hạnh phúc tròn đầy, bởi cả nhưng lo toan cũng là để đong thêm đầy hạnh phúc, con yêu ạ.
Mẹ bây giờ như một mụ phù thủy đầu bù tóc dối suốt ngày la hét. Mẹ bây giờ ngủ lúc 10h cùng con và thức dậy chỉ đủ để lo cho con ăn sáng, không còn thức đêm, không còn Internet. Mẹ bây giờ thích vào bếp nấu cơm hơn là đọc 1 cuốn sách. Mẹ bây giờ muốn ở nhà nội trợ hơn là phấn đấu công danh cho riêng mình. Nói thật đấy. Phải chăng mẹ đang “tụt hậu”? Bởi mẹ bây giờ hoàn toàn xa lạ với hình ảnh lý tưởng ngày xưa mẹ xây dựng nên. Nhưng mẹ không buồn, cũng không ko thất vọng vì điều đó. Biết đâu khi con lớn lên một chút, chị Thư biết nấu cơm, Công Khiêm biết dọn nhà mẹ lại chẳng hứng chí lên trở lại với giấc mơ xưa. Ai mà biết được.