14 tháng 9, 2009

28 năm sau


28 năm nữa Phượng Thư bằng tuổi bố bây giờ, không biết Việt Nam mình lúc ấy thế nào nhỉ. Bố thì bằng tầm tuổi ông bà bây giờ rồi, chắc là cũng đã nghỉ hưu an hưởng tuổi già và bế cháu. Hy vọng lúc ây bố sẽ là lão Lai tử về sống vui với ông bà ở Trà Phuơng . Con gái thỉnh thoảng lái máy bay về thăm ông bà và bố mẹ. Một tháng một lần là quý lắm rồi, không cần nhiều hơn, nhưng cũng không được ít hơn.

Người Việt Nam mình lúc ấy đã là công dân của thế giới rồi chắc ăn nói sẽ không phải "uốn lưỡi" quá nhiều lần như bây giờ.

Việt Nam lúc ấy chắc cũng hết Bô xít, dầu mỏ và than rồi, phải kiếm ăn bằng trí tuệ thôi. Bố mong con cháu không vì chuyện bô xít với lại than mà oán trách cha ông. Vì đây là lỗi của một thời đại, sai lầm mang tính... hệ thống.
Sẽ không còn cảnh các cụ già về hưu ngồi than thở, viết đơn kiện cơ quan cũ, cán bộ mới lên thay mình nữa. Cán bộ nhà nước sẽ không phải chịu cảnh tù đày 8 tiếng theo luật lao động tại công sở nữa. Trẻ con thì chắc sẽ sướng rồi, vì học ít chơi nhiều mà vẫn... khôn.

2 nhận xét: